Cô Ngân năm nay 36 tuổi, hiện làm lao công phụ trách vệ sinh ở trường. Công việc của cô là lau dọn sạch sẽ hành lang toàn bộ phòng học khu nhà C, trong đó có lớp của tôi. Cô đã làm công việc này được hơn 5 năm rồi.
Gia đình cô ở vùng ven ngoại thành Hà Nội, cách trường có đến gần ba chục cây số. Trước đây khi chưa thuê nhà gần trường, cô phải dậy rất sớm rồi chở theo 2 đứa con nhỏ đi theo. Mẹ làm lao công ở trường nên cũng cho các con theo học tại đây luôn. Mùa hè thì đỡ nhưng mùa đông, thương các con dậy quá sớm, đi quá xa, ngồi sau xe mẹ mà còn gà gật. Cuối cùng cô quyết thôi thì ăn nhịn, để dành để thuê một căn nhà nhỏ gần trường ở cho tiện công việc. Luôn xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, dẫu cho đó đã là cuối ngày dài mỏi mệt. Bởi vậy, cô Ngân lúc nào cũng nhận được sự yêu mến của tất cả giáo viên cũng như các em học sinh trong trường.
Trường Tiểu học Nguyễn Trãi của chúng tôi là ngôi trường đông học sinh. Chính vì vậy, việc giữ vệ sinh chung không phải là vấn đề đơn giản, nhất là sau các giờ ra chơi hay giờ ăn bán trú buổi trưa, đầu giờ chiều ngủ dậy. Nào là những thùng rác đầy ắp vỏ bánh hay vỏ hộp đồ ăn sáng. Nào là những mảnh giấy rác của một vài học sinh nào đó ý thức chưa tốt còn vương vãi giữa lối đi. Ngày tạnh ráo còn đỡ chứ những ngày mưa, vết chân hàng trăm học sinh lép nhép trên bậc thang, lối đi. Thế mà từng ấy khối lượng công việc cũng được cô Ngân xử lí gọn gàng, sạch sẽ hết.
Hành lang lúc nào cũng sạch bóng nhờ đôi bàn tay chăm chỉ của cô Ngân.
Cô đến trường từ rất sớm để quét dọn vì không muốn để học sinh học tập, vui chơi trong sân trường còn đầy lá rụng và bụi. Buổi chiều, cô cũng rời trường rất muộn vì cô muốn tiễn nốt học sinh cuối cùng. Có nhìn cô tỉ mỉ lau dọn, nhặt từng mẩu giấy, gom từng chiếc lá rụng mới thấy cô tận tụy và yêu công việc biết nhường nào.
Tay chổi tay xẻng là hình ảnh thân thương của cô với chúng tôi
Không những chăm chỉ trong công việc, cô còn là người rất tình cảm và biết chia sẻ với mọi người. Nhìn giáo viên chúng tôi dạy dỗ, chăm sóc học sinh, cô Ngân luôn đồng cảm. Cô thường tâm sự: “Em thấy công việc của chúng em đã vất vả nhưng em thấy các chị giáo viên cũng vất vả không kém, cũng luôn chân tay mà không hết việc”. Chính vì vậy, cô luôn sẵn lòng giúp đỡ, hỗ trợ cho giáo viên chúng tôi những lúc rảnh. Khi thì tiện tay thay cho cái bình nước uống, khi thì sẵn sàng lau quá tay vào hẳn trong lớp cho chúng tôi những khi giờ ăn trưa có học sinh đánh đổ cơm canh.
Buổi trưa, khi các con say ngủ thì cô lại lau dọn sàn lớp cho sạch sẽ.
Học sinh Tiểu học còn nhỏ, khả năng tự phục vụ chưa cao nên giáo viên chúng tôi vẫn phải chăm sóc các con nhiều lắm. Thấy chúng tôi bận bịu, cô sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi. Cô giúp đỡ từng giáo viên một, hoàn thành tỉ mỉ, cẩn thận từng việc một như thể đó mới chính là công việc chính. Cô giúp chia cơm, giúp tôi buộc tóc cho các em học sinh nữ, cô quét dọn sạch sẽ từng góc lớp học,….
Lớp tôi dạy năm nay là lớp 2 và cũng rất thú vị là trong lớp có đến quá nửa là học sinh nữ. Buổi chiều sau khi ngủ dậy, tôi phải chải đầu, buộc tóc cho gần ba chục bạn nữ. Thấy tôi bận bịu, cô Ngân đã đến. Cô ân cần chải mượt, buộc tết lại tóc gọn gàng cho các cháu. Tôi cảm động lắm và luôn thầm biết ơn cô Ngân. Các con học sinh lớp tôi ai cũng yêu quý Ngân, chúng coi cô Ngân như một người thân quen của mình vậy. Chúng gọi Ngân là bác. Hôm nào chưa thấy bóng dáng của bác là chúng hỏi thăm ngay.
Như người mẹ hiền, Cô Ngân dịu dàng buộc tóc cho các cháu
Không những có trách nhiệm và nhiệt tình trong công việc của mình, cô còn là người có tấm lòng rộng mở. Trong mọi đợt từ thiện, ủng hộ từ giấy vụn đến quần áo, cô đều là người tiên phong, dẫu cho hoàn cảnh của cô vẫn còn nhiều khó khăn. Cô tâm niệm cuộc sống của mình như vậy đã là quá tốt rồi, cô mong muốn được sẻ chia với người nghèo hơn mình. Người ta thường nói tâm sinh tướng, có lẽ vì có trái tim ấm áp nên khuôn mặt cô mới ngời sáng đến vậy.
Công việc bận rộn nhưng chưa bao giờ cô tắt nụ cười trên môi, cô hạnh phúc vì được giúp đỡ thầy cô, được thương yêu các em học sinh, được cống hiến những điều tuyệt nhất cho công việc của mình.
Buổi chiều, tiếng trống trường lại vang lên, các em học sinh lại ríu rít trở về nhà nhưng chúng không bao giờ quên tìm cô Ngân để chào và hẹn mai gặp lại. Điều đó khiến tôi vô cùng xúc động. Được công tác dưới cùng một mái trường với người tốt luôn làm việc tốt như cô, tôi đã học hỏi được rất nhiều để ngày càng hoàn thiện mình hơn.
Tôi nhận ra rằng, xung quanh chúng ta có rất nhiều người tốt. Hạnh phúc đôi khi không phải là vật chất, tiền bạc, cuộc sống cao sang mà có khi chỉ đơn giản là được sống với những con người chất phác, hiền lành nhưng luôn biết chia sẻ để mang lại niềm vui cho nhau.
Tôi xin thầm chúc cho cô Ngân cùng gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc!